14 ngày kinh hoàng – Ninh Hàng Nhất

Hoang Mộc Chu khép lại đêm thứ 10 với câu chuyện mang ý niệm về tình cha con sâu sắc. QUAY VỀ đạt 9,1 điểm. Cuối phần 4, lời gợi mở của thiếu niên thiên tài Chris “dường như đã biết người tổ chức là ai” hé lộ một cục diện căng thẳng và kịch tính cho phần hạ màn cuối cùng.

Với số thứ tự 11, nữ nhà văn Sa Gia sẽ là người kế tiếp Hoang Mộc Chu kể chuyện. Sau khi ngầm nhận ra ý tưởng sáng tác của mình đã vô tình bị tiên sinh Hoang Mộc Chu khai thác, cô vô cùng hoang mang và lo lắng. Nhưng cũng kịp ghi tên mình vào top nhân vật có điểm số cao nổi bật, cô kể cho mọi người nghe câu chuyện “QUÁI THAI”.

sach 14 ngay kinh hoang

Đây là câu chuyện hoang đường còn hơn cả “BÍ MẬT CỦA DO NÔNG” do Bắc Đẩu sáng tạo(các bạn đọc lại review phần4) Không những thế nó có phần gớm ghiếc bao trùm. Lạy Chúa, ông chú Ninh chắc phải hao tâm tổn trí lắm mới nghĩ ra được nhưng câu chuyện cài cắm mà ghê người đến thế. Chuyện kể về một cô gái sống ở vùng thôn quê hẻo lánh, 15 tuổi có thai không rõ tung tích cha đứa bé là ai. Bị gia đình chối từ, cô đã bỏ đi lang thang khắp nơi kiếm chốn dung thân. Chuyện đáng kinh hãi là lúc cô sinh ra một con “quái vật” pha trộn đặc điểm giữa người và thú. Biết mình khó lòng sống yên ổn với xã hội loài người hiện đại, cô ôm đứa con chạy trốn vào rừng để tồn tại một cách tạm bợ. 7 năm sau trong 1 lần đi ăn trộm vặt vì đói, cuộc gặp gỡ định mệnh đã làm thay đổi toàn bộ đời sống của cô và quái thai gớm ghiếc kia. Sự thật là gì? Liệu với tình yêu của người mẹ cô sẽ có kết cục ra sao?
Đọc truyện này mình xúc động cũng khá mạnh. Tình cảm bao la và trái tim của người mẹ trẻ khiến Nghê Khả vượt qua bao sóng gió để làm những việc ko phải một người mẹ, thậm chí là một con người bình thường nào cũng có thể làm được. Hình ảnh con quái thai cũng buồn nôn phết. Cứ thử tưởng tượng ở đời thực khi có những sinh vật dị dạng ra đời mà mang đặc điểm hay dấu vết con người trên cơ thể xem, cảm giác thật ba chấm… Và Sa Gia đạt 9,3 điểm cho câu chuyện được sáng tác chớp nhoáng này. Kết cấu hay, kết thúc cũng ko thể hợp lý hơn. Quan trọng hơn là Sa Gia đã khiến cho các thành viên còn lại có cái nhìn khác về mình, ko chỉ có hình ảnh nữ nhân dịu dàng mỏng manh như thường thấy. So với Thiên Thu thì tài năng của cô cũng là kẻ tám lạng người nửa cân.

Đêm thứ 12, đêm của anh chàng Goth, cái anh chàng chỉ cho phép phụ nữ sờ vào túi quần, nhất định ko được là đàn ông” với câu chuyện “THỰC ĐƠN RIÊNG” Anh ta đạt 9,5 điểm. Nói thực lòng thì ngay từ lúc đọc tựa đề là mình đã hình dung được xương sống của câu chuyện này sẽ nói về cái gì rồi. Chỉ là để xem nó kinh dị đến mức nào thôi. Mình không đánh giá cao kết cấu mà anh ta sáng tác, dễ đoán, và dễ trùng lặp ý tưởng ở các câu chuyện kinh dị thường nghe. Nhưng cũng bởi chút tinh quái mà anh ta cán mốc điểm số cao chót vót, dẫn đầu bảng điểm một cách ngoạn mục. Mình sẽ không nói nhiều về câu chuyện của Goth, các bạn tìm đọc sẽ tự có cảm nhận riêng nhé!

Và câu chuyện của buổi tối thứ 13, số thự tự tương ứng là của thiếu niên thiền tài Chris. Đây rồi, đây là diễn biến mà mình mong chờ nhất. Bởi lẽ trong series này, Chris là nhân vật đáng gờm với chỉ số IQ 150. Chris cũng bị đưa đến căn nhà hoang này nhưng với tư cách đặc biệt hơn cả, anh ta được mời đến chứ ko phải bị bắt cóc như các thành viên khác. Trong quá trình sinh hoạt chung, Chris không ít lần bị mũi dùi dư luận và ngờ vực của 13 nhà văn kia hướng vào mình. Nhưng chưa có ai thực sự bẻ cong được suy luận sắc bén của chàng trai ấy.

9,2 là số điểm Chris giành được cho câu chuyện “THOÁT KHỎI HANG QUỶ” Đây là câu chuyện hại não đến mệt mỏi và đau tim. Quả không hổ danh thần đồng sáng tác truyện kinh dị. Không một thành viên nào có thể phủ nhận sự lôi cuốn và thử thách mà Chris tạo ra. Điều đặc sắc nhất ở đây là Chris đã cảnh báo trước rằng đây là câu chuyện mà anh ta sử dụng như chiêu bài cuối cùng nhằm lật tẩy “kẻ giấu mặt” nhưng ai cũng buộc phải thực hiện lựa chọn những phương án mà anh ta đưa ra. Kì thực trong câu chuyện mà Chris dẫn dắt, mình thấy dường như chỉ có kẻ giấu mặt và anh ta đấu trí với nhau, các thành viên còn lại mang tính chất tượng trưng thôi. THOÁT KHỎI HANG QUỶ là cuộc chạy trốn của một người phụ nữ lạc vào ngôi nhà của tên sát nhân biến thái độc ác, giết người không ghê tay. Trong quá trình chạy trốn, cô ta gặp thêm nhiều nhân vật xuất hiện, cô ta ko còn cách nào khác phải sử dụng lý trí của mình để phán đoán xem ai là người đáng tin, ai là kẻ xấu, từ đó mới rẽ sang những cung đường chính xác để đi đến sự an toàn cuối cùng. Cá nhân mình đọc mà mình cũng cảm thấy ngạt thở vì quá hại não.

14 ngay kinh hoang

Cú plot twist hay ho sắp đến rồi, Nam Thiên nhân vật số thứ tự 14 trong đêm cuối cùng, đã tung một chiêu cờ không ai ngờ tới. Người thân thiết nhất với Nam Thiên là Sa Gia cũng đã phải sững sỡ với quyết định kể câu chuyện kinh dị chốt hạ của anh. Từ đây là những màn lật tẩy thú vị. Mọi động thái của từng thành viên trong suốt 14 ngày ở chung đã được lý giải, những mánh khoé gian lận, nguồn gốc của nỗi lo sợ… Và dĩ nhiên điều người ta muốn biết nhất chính là động cơ mà kẻ giấu mặt ra tay bắt cóc họ là gì cũng sẽ được phơi bày. Câu chuyện của Nam Thiên là ngắn gọn nhất, tổng hợp nhất, vi phạm nội quy trắng trợn nhất, nhưng lại có tác dụng chủ chốt nhất quyết định mạng sống của cả tập thể. Anh được 9,2 điểm. Liệu điểm số này thực tế theo cách nào mà có tác dụng phá bỏ trò chơi chết chóc này khi ko phải là điểm số cao nhất? Nguồn cơn tội ác và trò chơi thử thách trí tuệ, lòng can đảm này liệu có đáng để kẻ chủ mưu phải lao tâm khổ tứ vẽ nên kế hoạch hoàn hảo như vậy để hãm hại người khác không?

Có nhiều ý kiến cho rằng cái kết series trinh thám 1/14 của Ninh Hàng Nhất này đầu voi đuôi chuột chưa đủ thoả mãn, nhưng mình thì không thấy vậy. Cho đến những trang cuối cùng mà vẫn có twist thì cũng đáng để đánh giá 4.9/5 cho cả tác giả lẫn tác phẩm chứ nhỉ? Nói vậy thôi chứ mình biết bạn đọc thông thái rất nhiều, việc đánh giá bằng tính logic và cảm nhận cá nhân là tuỳ thuộc vào từng người. Còn riêng mình thì gấp sách lại cũng thở phào nhẹ nhõm. Chưa bao giờ hoàn thành một series nào mà tốc độ nhanh đến thế, như vừa thoát khỏi sự sợ hãi đè nặng lên lồng ngực vậy. Hy vọng điều đọng lại sau cùng của bữa tiệc kinh dị này sẽ chỉ còn là những giá trị nhân văn mà tác giả đã cấy ghép vào, chứ sợ đến mức ám ảnh thì không biết đến bao giờ mới dám trải nghiệm lại ở những tác phẩm sau