Một vụ nổ súng tại khu South Park, nạn nhân là một nhà hoạt động xã hội – Monique Rodgers.
Một cô gái trẻ người Ấn Độ đột ngột mất tích, manh mối duy nhất chỉ là một chiếc áo sari màu xanh kèm theo tờ sec bị xé làm đôi.
2 vụ án diễn ra song song với nhau, nhưng lại có 2 màu sắc hoàn toàn khác biệt. Vụ ám sát ở khu South Park là màu xám, còn vụ mất tích chính là màu đen đặc.
Sở dĩ tôi gọi như vậy bởi chí ít trong “màu xám” kia còn có sơ hở, hung thủ đã phần nào được đoán định, mọi bằng chứng bị tên sát nhân bưng bít khá vụng về. Thứ bị mắc kẹt chính là cộng sự của Faz – người phụ trách vụ án – đã nổ súng bắn chết tên hung thủ khi trên người gã không có vũ khí, đã vậy còn xuyên tạc lời khai, đẩy Faz vào tình thế rối ren. Jimmy nhỏ – con trai của Jimmy lớn – kẻ từng bị Faz đẩy vào tù còn thách thức ông bằng một nụ cười đầy khinh bỉ, dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành hình một khẩu súng, chĩa vào Faz, mô phỏng lại cú giật của khẩu súng khi nhả đạn. Faz rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Một đầu là người vợ mà ông hết mực yêu thương đang bị bệnh ung thư, một đầu là vụ án đang rơi vào thế bí và phần thắng đang nghiêng về phía kẻ sát nhân. Liệu ông sẽ lựa chọn thế nào? Mắt nhắm mắt mở bỏ qua vụ án để chăm lo cho người vợ đang một mình chống chịu với căn bệnh quái ác, hay dấn thân vào nguy hiểm để làm sáng tỏ sự thật?
Còn màu đen đặc mà tôi nói trên kia, mới thực sự là trọng tâm của cuốn sách. Các bạn đã từng nghe câu “Phụ nữ không nên được sinh ra ở Ấn Độ” chưa? Sở dĩ người ta nói như vậy bởi vì số phận của những người phụ nữ Ấn thực sự rất hẩm hiu. Đời người con gái muốn kiếm một tấm chồng tốt tưởng chừng là việc không khó, nhưng với tục lệ “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” đã ăn sâu vào trong tư tưởng của người dân Ấn Độ thì hoàn toàn khác hẳn. Những người phụ nữ khi đến tuổi cập kê, họ đều phải lấy một người đàn ông do gia đình họ sắp đặt, cho dù họ mới chỉ gặp đôi ba lần, thậm chí là chưa gặp lần nào nhưng vẫn phải cam tâm trao thân gửi phận. Họ gần như không có tiếng nói trong vấn đề hôn nhân. Bởi thế nên Kavita Mukherjee – một cô gái Ấn Độ đã kịch liệt phản đối tư tưởng sai lệch này. Cô quyết tâm từ mặt bố mẹ, tự mình chi trả tiền học phí chứ không chịu về nhà và kết hôn. Ấy vậy mà người bạn thân nhất của cô, người mà cô coi như chị em ruột thịt – Aditi Dasgupta đã “tát” Kavita một cái thật đau khi báo tin cô sắp lấy chồng, một người chồng được cha mẹ Aditi sắp đặt. Kavita đương nhiên không chịu nổi đả kích quá lớn ấy. Cô đã sụp đổ và buồn bã biết bao nhiêu. Aditi vốn định đợi đến khi Kavita bình tĩnh lại, nhưng khi cô đến căn phòng trọ của Kavita, người đâu không thấy, thứ còn sót lại chỉ là chiếc áo sari màu xanh – món quà cô dành tặng Kavita và một tấm séc bị xé vụn…
Bí ẩn chồng chất bí ẩn. Thi thể của Kavita được tìm thấy trong một chiếc hố ở công viên Bridle Trails gần nhà cô. Vụ án bị mắc kẹt khi mọi manh mối hiện có là quá ít và quá mong manh. Tracy Crosswhite dù đang bụng mang dạ chửa nhưng vẫn kiên trì bám víu từng dấu vết của kẻ sát nhân, quyết truy đuổi bằng được hắn. Tuy đã khoanh vùng được kẻ tình nghi nhưng việc điều tra khó hơn ta tưởng, và những người đó đều có chứng cứ ngoại phạm xác đáng. Nhưng nhờ vào óc quan sát tinh tường, suy luận nhạy bén cộng thêm sự giúp đỡ của nhiều người, chân tướng của tên hung thủ đã ngày càng trở nên rõ ràng. Thật bất ngờ khi kẻ thủ ác lại là người mà không ai ngờ tới…
Cả cuốn sách như chìm trong màu đen sâu thẳm của bóng đêm, tuy nhiên ánh mặt trời đã soi rọi ở những chương cuối. Cả Tracy, cả Faz và vợ ông, hết thảy đều có kết cục tốt đẹp. Gấp cuốn sách lại, ngoài việc có một trải nghiệm hết sức kịch tính trên từng trang sách, bạn còn phải suy ngẫm về rất nhiều vấn đề tồn tại trong xã hội hiện nay được Robert Dugoni vạch trần.