Cảm nhận đầu tiên để nói về cuốn sách này, đó là: hài hước. Thậm chí lần đầu tiên khi đọc bản thảo mình cười sằng sặc cả buổi chiều vì tác giả kể chuyện duyên dáng quá, những câu chuyện ở ký túc sao mà giống mấy cái chuyện của thằng Bách em mình hay kể thế. Mỗi tội không có chi tiết suýt đốt cháy ký túc, một thằng phải nhập viện giống như nó và chúng bạn
Tác giả cho chúng ta cười từ truyện đầu đến truyện cuối, cười qua từng dòng chữ khi miêu tả từng nhân vật với những tích cách, ngoại hình, câu chuyện khác nhau. Ký túc xá phòng 307 là một tập truyện ngắn kể về cuộc sống của những cậu chàng sống chung một phòng trong ký túc xá.
Tác giả cho chúng ta cười từ truyện đầu đến truyện cuối, cười qua từng dòng chữ khi miêu tả từng nhân vật với những tích cách, ngoại hình, câu chuyện khác nhau. Ký túc xá phòng 307 là một tập truyện ngắn kể về cuộc sống của những cậu chàng sống chung một phòng trong ký túc xá.
Ngay đầu truyện, nhân vật tôi được khắc họa với hình ảnh “nhớ nhất những ngày cuối tháng về quê xin tiền mẹ.” Mình dám cá là những ai đang hoặc đã là sinh viên phải đi học xa nhà đều thấy chính mình trong câu đầu tiên này. Mỗi lần về nhà “lĩnh lương” lại là một lần mặt bí xị, nghe mẹ càu nhàu “Sau này chẳng biết nên công trạng, làm vương làm tướng gì không mà tháng nào cũng về đòi tiền.” Nhưng rồi mẹ vẫn gói ghém thêm nào gạo, nào thịt, nào trứng, nào rau cho mang đi. Tháng sau về vẫn điệp khúc ấy.
Đối với mình, buồn cười nhất có lẽ là nhân vật Bình Bò, tên giống y chang thằng bạn mình, giống cả cái tính hảo hán, như này: “Trong ký ức của tôi, Bình Bò hiện lên như một hảo hán, như những nhân vật hư cấu trong cuốn tiểu thuyết của ông Thi Nại Am… Trong tiểu thuyết, những hảo hán đều dũng cảm. Bình Bò cũng vậy. Trong tiểu thuyết, những hảo hán hay ra tay bênh vực kẻ yếu. Bình Bò cũng vậy”. Bình bạn mình cũng vậy, mỗi tội nó giàu, tiền tiêu không hết, thỉnh thoảng bao mình với bạn mình đi ăn đồ nướng không phải trả tiền, còn Bình Bò trong truyện thì “Nghèo như Chử Đồng Tử. Suốt mấy năm đại học chỉ mua được một cái quần bò. Mặc suốt mùa đông không thèm giặt. Hết mùa đông, móc treo lên phơi nắng hai ngày. Gấp ngay ngắn lại, mùa đông sang năm mở ra mặc tiếp.”
Bình Bò từng ra tay nghĩa hiệp cứu giúp em Ngọc và tình yêu nảy nở từ đó. Tối tối Bình bò đạp xe chở em Ngọc đi làm thêm về và “Chẳng biết ngồi trên xe đạp với nhau kiểu gì mà mấy tháng sau Ngọc có thai.” Ngọc phải nghỉ học, Bình Bò sau một thời gian cố gắng bám trụ lại trường cũng không chịu nổi áp lực bỉm sữa gạo tiền cũng phải nghỉ theo. Đâu phải riêng Bình và Ngọc, Trương cũng phải nghỉ học vì bị kỷ luật, Lãm nghệ sĩ bỏ không theo nghề cơ khí chuyển qua làm báo. Truyện còn có những câu chuyện tình buồn cười, tức là vừa buồn vừa cười của Thái Sky fan cứng sếp Tùng, thánh mưa Huy Gô idol cả đời gắn với những cơn mưa, gọi mưa, thả mưa, chạy mưa, vết mưa, dấu mưa đủ cả,…
Bình Bò từng ra tay nghĩa hiệp cứu giúp em Ngọc và tình yêu nảy nở từ đó. Tối tối Bình bò đạp xe chở em Ngọc đi làm thêm về và “Chẳng biết ngồi trên xe đạp với nhau kiểu gì mà mấy tháng sau Ngọc có thai.” Ngọc phải nghỉ học, Bình Bò sau một thời gian cố gắng bám trụ lại trường cũng không chịu nổi áp lực bỉm sữa gạo tiền cũng phải nghỉ theo. Đâu phải riêng Bình và Ngọc, Trương cũng phải nghỉ học vì bị kỷ luật, Lãm nghệ sĩ bỏ không theo nghề cơ khí chuyển qua làm báo. Truyện còn có những câu chuyện tình buồn cười, tức là vừa buồn vừa cười của Thái Sky fan cứng sếp Tùng, thánh mưa Huy Gô idol cả đời gắn với những cơn mưa, gọi mưa, thả mưa, chạy mưa, vết mưa, dấu mưa đủ cả,…
Truyện gồm có 9 truyện ngắn với lối viết lặp đi lặp lại nhưng lại không hề gây nhàm chán. Câu chữ của tác giả khiến người đọc cười từ trang này sang sang khác, cười từ nhân vật này sang nhân vật nọ, nhưng thỉnh thoảng vẫn khiến mình sụt sùi với những nỗi đắng cay, những sự mất mát trong cuộc sống sau này của mỗi người. Và một thực tế là nhiều người đọc xong cuốn này lại inbox cho mình bảo là ấn tượng và day dứt với những câu chuyện buồn hơn.
Thời sinh viên giống như một thước phim quay chậm và “Thước phim quay chậm ấy chỉ quay một lần, cũng giống như tuổi trẻ, bạn không bao giờ có thêm được một lần nữa.”
Cuốn sách không có gì hơn ngoài những kỷ niệm và sự đồng cảm dành tặng mọi người – những người đã-đang-và-sẽ là sinh viên.