Câu chuyện về gã đàn ông trốn chạy chính cảm xúc của hắn ta, để rồi chìm ngập ngụa trong mớ hỗn độn xúc cảm mà gã đã cố tình bỏ quên.
Tôi đã không mong đợi nhiều khi đọc tựa đề của truyện, chỉ đơn giản là một cái tên “Kino”. Tình tiết và dẫn dắt cũng giống vô cùng hàng trăm các cốt truyện khác của Haruki Murakami. Đại loại như là: Một gã đàn ông mất vợ, bỏ việc và lang thang tìm kiếm một con đường khác – chỉ để thoả lấp cái trống rỗng trong hắn. Lối hành văn quen thuộc và cách kể chuyện dửng dưng khiến cho cả phần đầu câu truyện này sặc mùi Haruki, và có phần làm cho một độc giả quen thuộc như tôi cảm thấy hơi nhờn nhợn nơi cổ họng, cứ thử tưởng tượng ăn đến que kem thứ 5 trong một buổi trưa 40 độ xê đi, chính xác là cảm giác của tôi lúc đấy. Tất nhiên, tất cả mọi thứ đều bình thường cho đến khi nó bất thường.
Cái bẫy hoàn hảo của Haruki đặt ra cho gã đàn ông tên là Kino, cũng chính là cái bẫy dành cho độc giả. Một sự đánh lạc hướng tài tình, hướng đến những chi tiết siêu thực, sự chú ý của độc giả đã bị dẫn lối đến chi tiết con mèo (dĩ nhiên), cây cổ thụ, và những nhân vật quái dị. Cốt chỉ để làm cho độc giả mất cảnh giác, rồi cuối cùng dứt điểm bằng cách rạch một đường ngay tim của gã Kino.
“Những lúc cần tổn thương thì mình lại không tổn thương đầy đủ” – Kino.
Tôi yêu thích biết bao cái dòng suy nghĩ vẩn vơ này của hắn ta, cái gã đàn ông trung niên bị phản bội bởi cô vợ xinh xắn. Hắn bỏ tất cả để trốn chạy quá khứ và cảm xúc của mình, hắn say sưa bơi trong những khúc mắc của chính bản thân. Hắn tìm đến một cánh cửa mới, mở ra và hưởng thụ những gì mà hắn nghĩ là của hắn. Nhưng hắn lại quên mất một thứ quan trọng bậc nhất cuộc đời, đó chính là cảm xúc của bản thân.
Kino chưa bao giờ cảm nhận đầy đủ nỗi đau của mình, gã chỉ chăm chăm khoả lấp cuộc sống bằng những chi tiết thừa thãi, những giá trị sáo rỗng – để bản thân không thấy trống rỗng. Gã kiên quyết từ chối để nỗi đau tràn vào tâm can, gã sợ đau đớn tinh thần, gã e ngại cảm giác mất mát, gã ớn lạnh khi thấy bản thân phải gục ngã. Cuối cùng rồi sao?
Trong cái đêm mưa tầm tã ấy, ở một nơi xa xôi bất chợt nào đó, gã đã để nỗi đau của gã len lỏi vào trong tim, gã nhắm mắt cảm nhận cái hơi ấm của bản thân mà từ lâu đã đánh mất, vì đã mải mê giữ cái đầu lạnh quá lâu. Cái giếng trong lòng gã đã khô cạn, càng ngày càng sâu, do chính tay gã đào cật lực, nay đã được cơn mưa kia tìm đến, lấp đầy và bao quanh lấy gã, đẩy gã ngoi lên.
“Phải rồi, mình đang tổn thương, tổn thương sâu sắc” – Kino.
Lời tự thú trong cơn mưa đã được thốt lên, mặc cho cơn mưa lạnh lùng nhuốm màu xám xịt lên thế gian, gã cuối cùng đã tìm được trận mưa xúc cảm của riêng gã, và đắm chìm trong những giá trị cuộc sống cơ bản nhất mà bản thân đã bỏ quên.
Mỗi người có một cách hiểu khác nhau. Tôi cũng không biết ai đó ngoài kia sau khi đọc xong có cảm nhận giống như tôi? Hay chỉ đơn giản nghĩ rằng lại là một cái kết cụt ngủn nữa của Haruki? Đối với tôi mà nói, đây là cái kết đầy đủ nhất từ trước đến giờ của ông già kia. Khiến cho bao nhiêu lần đọc là bao nhiêu đó thời gian để chìm đắm trong những trận mưa ấy. Những trận mưa xúc cảm hỗn độn nhưng hữu ích.