My love for you is past the mind, beyond my heart and into my soul…
Chị đọc lại lá thư, nước mắt chị trào ra. Chị chưa từng gặp một tình yêu nào sâu sắc đến vậy. mà không, chị cũng không biết trên đời này lại có một tình yêu như thế. Dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng của Ishigami ẩn chứa một tình yêu vô hạn.
Cuốn sách này đã nổi tiếng lắm rồi, những vấn đề về tóm tắt nội dung hay thủ thuật viết truyện của tác giả sẽ là thừa thãi, nên mình mạn phép không đề cập đến nữa. Viết ra những cảm nhận này, là vì những cảm xúc (dành cho tác phẩm) đã chất chứa trong lòng mình gần 5 năm nay, kể từ lần đầu đọc được câu chuyện đau xé lòng ấy.
Để hung thủ lộ diện từ đầu tác phẩm không còn là một phương pháp viết sách xa lạ nữa đối với Keigo Higashino, nhưng nó không những làm câu chuyện giảm đi phần hấp dẫn, mà còn tăng hứng thú của mình với những diễn biến trong truyện, và tò mò với cách thức sự thật được phơi bày. Nhưng có thể nói, đây là một trong những cuốn sách làm mình thổn thức mãi, về một tình yêu cống hiến hết cả bản thân lẫn tâm hồn của Ishigami Tetsuya, một tình yêu tồn tại cùng lúc hai vế đối cực một tốt một xấu gây ám ảnh mãi trong lòng người đọc.
Tại sao nói tình yêu của Ishigami tồn tại hai thái cực ? Đó là vì anh ấy yêu một cách cao thượng, nhưng lại bảo vệ cô ấy bằng cách tiêu cực. Cao thượng ở đây chính là Ishigami hiểu rõ anh sẽ không bao giờ nằm trong diện đối tượng hẹn hò của Yasuko Hanaoka, vì thế, anh yêu cô một cách thầm lặng nhất, xa cách nhất, nhưng cũng gần gũi nhất. Anh nhìn hạnh phúc giản đơn của cô mà sống, lấy nụ cười của cô làm niềm vui của mình, nhưng tuyệt nhiên không tìm cách bước vào cuộc đời của cô. Khi anh hiến ra sự tự do và danh dự của bản thân, vẫn không quên dặn cô một đời sống an yên, và cổ vũ cô đi tiếp bước nữa để tìm được hạnh phúc. Mặt khác, nói Ishigami tiêu cực, là bởi vì những gì anh mưu tính cho Yasuko đều là những gì bản thân anh tự trao ra, nhưng có chắc đó là những gì mà Yasuko mong đợi và có thể nhận nổi. Bất kỳ một mối quan hệ nào cũng đều cần sự cân bằng, một khi sự cân bằng bị phá vỡ thì mối quan hệ sẽ bị đẩy đến đà nguy hiểm. Nhưng giữa Ishigami và Yasuko vốn ngay từ đầu đã chẳng tồn tại một mối quan hệ đúng nghĩa. Những cảm xúc gắn kết giữa hai người họ vốn chỉ xuất phát từ một phía, lại còn là một sợi chỉ mỏng manh đến vô hình và không có bất cứ một sự công nhận nào. Có lẽ là vì thế, và cũng có lẽ vì đã là một người cô độc, tách biệt với con người quá lâu, nên Ishigami tự cho mình quyền được cống hiến bản thân cho tình yêu và lẽ sống mà anh hằng tôn thờ và giấu kín trong lòng. Cái tình yêu khi bắt đầu xuất phát vốn chẳng ai biết, đến khi anh dốc lòng vì nó cũng mong chẳng ai nhận ra. Ishigami đã cho đi tất cả như thế, để rồi nhận lại là một tiếng thét dốc cạn linh hồn.
Keigo thường không thích dông dài nhiều về đoạn kết, ông thường đưa ra những cái kết rất cụt lủn, nhưng chính những cái kết như thế này lại ám ảnh mãi không thôi. Tiếng thét của Ishigami là một cái kết như thế, nó cứ vang vọng mãi trong bóng tối và tuyệt vọng, vì lời thú tội của Yasuko chẳng khác gì phủ nhận mục đích sống cuối cùng của anh.