Nếu Đêm Trường Tăm Tối xuất sắc đến mức ám ảnh, day dứt lâu dài thì Sự Trả Thù Hoàn Hảo cũng không chịu kém cạnh. Thêm một lần nữa tôi phải choáng ngợp với Tử Kim Trần, đây thật sự là một trong những cây bút trinh thám chỉn chu, hoàn mỹ nhất mà tôi từng biết.
Thậm chí tôi có phần đánh giá Tử Kim Trần cao hơn Lôi Mễ, bởi mỗi tác phẩm của Tử Kim Trần đều là những tầng nghĩa, những tầng sự việc được xếp lớp một cách không thể nào chặt chẽ và hợp lý hơn, vừa hòa quyện tốt giữa trinh thám và tâm lý xã hội, vừa đủ uyển chuyển trong từng câu từ, để người đọc phải suy ngẫm không ngừng sau khi gấp sách lại.
Tôi vốn không tin tưởng lắm vào cụm từ “Hoàn hảo”, nhất là ở một tác phẩm trinh thám, bởi tôi luôn tin rằng, không có một tội ác nào là thật sự đạt đến mức hoàn hảo, không ít thì nhiều, sẽ phải để lại dấu vết, và không thể qua mắt cơ quan điều tra. Nhưng thật sự mà nói thì, hơn 500 trang truyện của Sự Trả Thù Hoàn Hảo, rốt cuộc tôi cũng phải gật gù chấp nhận sự hoàn hảo đó. Từ lúc nào mà quan điểm về công lý của tôi lại yếu đến không tưởng khi đọc cuốn sách này, một đoạn thì tôi mong quỷ kế của thủ phạm sớm bị vạch trần, nhưng qua đoạn khác, tôi lại mong cho những kẻ đạo mạo núp bóng pháp luật kia sớm bị trừng trị.
Một tình yêu thầm lặng hơn mười năm chỉ bắt đầu từ một phong thư và nụ cười, yêu đến mức bản thân cam tâm tình nguyện đứng phía sau, vui khi người ấy lập gia đình, hạnh phúc khi người ấy sinh con, tưởng như đó là con mình, lặng lẽ dõi theo từng bước đường của người ấy. Để rồi khi bi kịch xảy ra, bản thân chấp nhận đánh đổi tất cả mọi thứ mình đang có để có thể trả thù, và để bảo vệ những thứ quý giá nhất còn lại của người ấy, đến mức mà có thể rũ bỏ đi danh dự của bản thân, chứ đừng nói chỉ là một cái mạng nhỏ bé. Tôi sẽ không dùng cụm từ “điên cuồng” cho tình cảm này, vì nó khiến tôi xúc động, và buồn quá… Tại sao lại có thể yêu đến mức sâu nặng mà chẳng cần hồi đáp vậy chứ, đã thế còn chấp nhận hy sinh tất thảy, dù cho người kia cả đời này cũng sẽ không biết điều đó!
Hơn 500 trang truyện là cuộc đấu trí căng thẳng giữa Trần Tiến và lực lượng cảnh sát, đại diện là Vương Các Đông, đến tận dòng cuối cùng. Tôi choáng ngợp vì những âm mưu hoàn hảo đến mức tối đa của Trần Tiến, anh ta sử dụng nhuần nhuyễn những kiến thức hóa học phục vụ cho âm mưu của mình, không dừng lại ở đó, tất cả những hành động khác của anh ta, như để lộ dáng hình, để lộ vật chứng, và kể cả là những chi tiết nhỏ rất nhỏ, đều được anh ta chuẩn bị kĩ càng và không chút dư thừa. Không chỉ là lực lượng cảnh sát, mà chính người đọc cũng bị lạc vào mê cung mà anh ta tạo ra, thật sự là sẽ không thể đoán ra hết được chân tướng sự việc khi chưa đọc đến dòng cuối cùng. Thật sự không thể ngờ, một tội ác lại có thể hoàn mỹ đến mức tối đa như thế này. Tôi không trách lực lượng cảnh sát, và thậm chí còn có phần thương cảm với Vương Các Đông, bởi tất cả những điều họ làm, những nghiệp vụ điều tra, hướng điều tra của họ, không hề sai. Chỉ trách là họ đã phải đối đầu với một kẻ thông minh ghê gớm đến như vậy. Tiếc cho một Vương Các Đông, với con đường công danh sau này ngày càng mịt mờ… Tôi chỉ hy vọng, anh ta sẽ không bị điều chuyển đến cơ quan “nghỉ hưu”, dù gì thì một người chính trực như Vương Các Đông, hoàn toàn không hợp để tiến lên cao hơn, không có ô dù và không “khéo léo” như anh ta, sớm muộn gì cũng sẽ bị dìm xuống thôi, nên là, nếu anh ta vẫn giữ nguyên được cái ghế của mình, tôi nghĩ đó chính là kết cục tốt nhất.
Pháp luật, luôn là một cụm từ khiến bản thân người đọc, và có lẽ là cả Tử Kim Trần, luôn đau đáu về nó. Rốt cuộc thì đường đời dài đằng đẵng này, sẽ không thể nào tránh khỏi, và cũng sẽ có không ít người vin vào pháp luật, nương nhờ pháp luật để làm những việc sai trái, vô đạo đức, tham vọng một tay che trời, và họ sẽ núp bóng cái vị thế đạo mạo đó để tìm đường lui cho mình. Quả thật, những kẻ dơ bẩn đó mới thật sự là những con sâu mọt khó diệt trừ nhất. Lúc nào cũng phải “vuốt mặt nể mũi”, lúc nào cũng phải “uyển chuyển linh hoạt”, rồi thì chân rết của bọn họ dài ra tới đâu, là ở đó phải co rút lại, không dám đụng đến!! Cái nhìn ở trang cuối của nhân vật Từ Tăng: “Pháp luật là một quả cầu”, đây cũng là cái nhìn và quan điểm của tác giả gửi gắm trong tác phẩm của mình. Một quả cầu tưởng như tròn vẹn, hoàn thiện, nhưng đó cũng chỉ là một vòng tròn bất tận không có lối ra, vòng tròn là một cái gì đó hoàn hảo, nhưng đó cũng là sự luẩn quẩn ẩn giấu. Muốn phá bỏ cái vòng đó sao? Căn bản là không có khả năng… Từ Giang Dương của Đêm Trường Tăm Tối, đến Cam Giai Ninh và Trần Tiến của Sự Trả Thù Hoàn Hảo, nói cho cùng, chính họ là nạn nhân của cái vòng tròn pháp luật tưởng như hoàn hảo này… Đau không? Đau lắm chứ, khi con người đã không thể nương nhờ pháp luật, thì họ sẽ bắt buộc phải chọn con đường cực đoan nhất, đau khổ nhất, và… tăm tối nhất. Viết đến những dòng này, tôi lại nhớ Giang Dương quá, mỗi lần nhớ đến anh là trái tim tôi như nghẹn lại… Đến bao giờ thì pháp luật mới có thể thật sự tồn tại đúng với ý nghĩa ban đầu của nó, đó là đảm bảo công lý, bảo vệ những điều đúng đắn trong cuộc đời này, và không khoan nhượng với bất cứ kẻ nào? Tử Kim Trần không biết, tôi không biết, và bạn cũng sẽ không biết. Và những nỗi đau này sẽ hoài mãi không thể dừng lại…
Không nghi ngờ gì nữa, đây là một tác phẩm xuất sắc của Tử Kim Trần. Tôi thật sự thán phục tác giả, những chi tiết được xây dựng vô cùng chặt chẽ, tình huống truyện sáng tạo đến không tưởng, và điều hay nhất là tác giả kết hợp rất tốt những điều thực tế của kiến thức hóa học, những quá trình điều tra với từng tình tiết truyện, gán nó vào từng nhân vật. Một ngòi bút chân thật, lạnh lùng, nghiêm túc và đáng nể. Để đến khi gấp sách lại, độc giả có một trải nghiệm thực sự đáng giá, và sẽ không ngừng suy ngẫm về hiện thực của xã hội “đẹp đẽ” này. Tôi thương Trần Tiến, thương Cam Giai Ninh, nhưng tôi hoàn toàn không mong muốn những hình tượng đó tiến ra ngoài đời thực một chút nào!
Cảm ơn tác giả Tử Kim Trần vì những trải nghiệm tuyệt vời thế này. Tôi chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, gió vẫn thổi, bầu trời vẫn trong xanh bình yên đến thế, nhưng lòng tôi lại dậy sóng…