“Ý tưởng chỉ có sức mạnh khi chúng được gắn với mục đích rõ ràng, bền bỉ và mong muốn cháy bỏng biến chúng thành hiện thực, tiền bạc hay mục tiêu cụ thể khác.” Cuộc đời sẽ thế nào nếu như chúng ta sống không có mục đích và cũng chẳng có bất cứ 1 mong muốn nào nhỉ ? Không muốn – có tiền, Không muốn – 1 cuộc sống tốt, Không muốn – bản thân mình hoàn thiện hơn…vậy thì người ta sẽ cứ ngồi yên vị và thoi thóp chờ thần chết đến bế đi thôi. Không có mục đích sống – bản thân không biết sứ mệnh mình sinh ra trong cuộc đời này để làm gì ? Rồi lại trách rằng mình là phiên bản lỗi do nhà sản xuất vỡ kế hoạch nên để rơi vãi mình ở cuộc đời này giống như Chí Phèo “ chửi đứa chết mẹ nào đẻ ra thân hắn “. Rất nhiều người đang sống bất định như vậy và bản thân tôi cũng cũng không ngoại lệ.
Tôi đã từng có 1 khoảng thời gian không có bất cứ 1 mục tiêu nào cho tương lai, không xác định được mình cần gì. Thời điểm ấy nghĩ lại tôi vẫn thấy nó “ nổi da gà” và xấu hổ khi phải nhắc lại. Những ngày tháng đó, dường như tôi không biết ngày mai mình phải làm gì ? Tôi quên hết tất cả những giấc mơ mà mình khao khát trước đó. 1 ngày của tôi chỉ quanh quẩn giữa ăn – ngủ – đến trường nhưng cũng nằm ngủ – bố mẹ sai gì thì làm đấy, nếu không tôi lại lăn ra ngủ. Tôi chôn vùi hầu hết thời gian trên chiếc giường trong cái phòng 18m2 từ ngày này sang ngày khác. Mẹ tôi nói tôi giống như con lợn, chỉ ăn với ngủ thì đúng là con lợn thật, chỉ khác là con lợn thì được chủ chờ lớn để thịt – còn tôi có bán nấu cao cũng chẳng ai mua vì sợ lỗ vốn. Nửa năm như vậy, và cuối cùng “ hồn ma vất vưởng “ ấy chấm dứt khi tôi bị 1 giảng viên đại học “chửi cho vuốt mặt không kịp “. Cũng may là thời gian ấy cũng chỉ kéo dài nửa năm.
Thế đấy, cuộc sống này mục tiêu giống như cái kim chỉ nam của đời người, đến mục tiêu mà cũng không có nữa thì bạn đích thị là 1 người nghèo hơn cả tiền đồ của chị Dậu rồi.
1 điều nữa mà tôi thấy thích trong cuốn sách THINK AND GROW RICH này đấy là câu chuyện về lòng kiên trì “ CÁCH MỎ VÀNG CHƯA ĐẦY 1 MÉT “. Con đường nào cũng phải trả 1 cái giá nhất định, kiên trì cũng nằm trong cái giá đó. Đôi khi, thành công của bạn chỉ cách bạn 1 bước nữa thôi nhưng bạn lại không đủ kiên trì để bước đến đón nhận thành quả ấy. Vậy thì người khác, kiên trì hơn sẽ vợt mất cơ hội và thành quả của bạn – thế thôi. Giống như Darby mất bao nhiêu công sức vất vả mới tìm được mỏ vàng nhưng không kiên trì đào, và chỉ còn 1 mét nữa là đến được mỏ vàng nhưng lại bỏ cuộc. Người đàn ông mua đồ cũ đã thay anh lĩnh trọn thành quả ấy 1 cách ngọt ngào như cái cách mà người ta đón nhận nụ hôn đầu đời vậy. Đến đây thì tôi lại liên hệ về cuộc đời đầy “ li kỳ và huyền bí “ của mình. Sau khi “ngã cây” nửa năm thì tôi bắt đầu lại cuộc sống, lúc này ông trời lại ban cho tôi rất nhiều “ mong muốn”. Cuộc sống của tôi trở nên tất bật hơn, khi tôi có thói quen ngồi vào bàn cắm đầu cắm cổ học để cho mụ giảng viên môn Nghe biết tay ( chính là người đã chửi tôi vuốt mặt không kịp – mụ ấy nói tôi “ chả làm được cái quái gì cho đời” ). Cuối cùng kì thi đó tôi đạt 9 điểm môn Nghe, nhưng cuộc đời trớ trêu thay là môn Viết và môn Nói của tôi lại lâm li bi đát đến mức phải thi lại lần 2 mới đạt điểm qua môn. Sau lần thi ấy, tôi bỏ học luôn mặc dù đã đi được nửa chặng đường. Tôi tự an ủi mình bằng thần chú “ Không có bằng đại học chẳng sao, đầy tỉ phú triệu đô đâu có bằng đại học. Trường đời mới là tấm bằng quan trọng nhất”. Và bài học ấy phải sau vài năm tôi mới thấm, giá như ngày ấy tôi kiên trì hơn, cố gắng hơn thì có thể tôi sẽ còn nhận được nhiều giá trị hơn trong quãng thời gian học Đại học. Khi tiếp xúc với những đứa bạn đã học qua đại học tôi cảm thấy họ được đào tạo bài bản nên cách làm việc và cách giao tiếp có phần chuyên nghiệp và chỉn chu hơn, định hướng của họ rõ ràng hơn và cũng đỡ bị kì thị vì bằng cấp hơn.
Thật là buồn cho những điều dang dở, thật là buồn cho những kẻ đã sống không có mục tiêu và sự kiên trì như tôi. Nếu như đời này không thay đổi, chúng ta sẽ đi về đâu nhỉ?