Tội phạm IQ thấp – tiểu thuyết trinh thám mới lạ của 1 tên tuổi quen thuộc!

toi pham iq thap
Nói cuốn này là tiểu thuyết trinh thám, thà rằng nói nó là tiểu thuyết hài châm biếm, trào phúng còn đúng và dễ hình dung hơn!
Bởi độc giả nào đã đọc truyện của Tử Kim Trần thì đều đã quá quen với series về Tội phạm trí tuệ cao của nhà văn TQ này. Ở những truyện như: Mưu sát, Sự trả thù hoàn Hảo, Đứa trẻ hư..v..v.. thì thủ phạm đều tạo ra kế hoạch tội ác gần như hoàn hảo và luôn dắt mũi cảnh sát đi từ hết hố này đến bẫy nọ (Sự trả thù hoàn hảo có lẽ là rõ ràng nhất, khi mà tác giả – thông qua kẻ phạm tội – đã troll cảnh sát từ đầu đến cuối!).
Thế nhưng ở “Tội phạm IQ thấp” – Tử Kim Trần đã nâng nghệ thuật “troll” của mình lên tầm cao mới: troll cả cảnh sát lẫn tội phạm!!! Và có lẽ vì thế nên cuốn truyện này mới giống 1 vở hài kịch hơn là bi kịch như những “Đêm trường tăm tối”, “Tội lỗi không chứng cứ”..v..v.. những tác phẩm đã làm nên thương hiệu Tử Kim Trần!
Thực ra thì khi đọc Tội phạm IQ thấp, độc giả vẫn dễ để nhận ra đây là tác phẩm của Tử Kim Trần ở ít nhất 2 điểm: văn phong hài hước, châm biếm sâu cay (đặc biệt hướng vào lực lượng cảnh sát thực thi pháp luật), bên cạnh đó là sự xuất hiện của những nhân vật quen thuộc: Cao Đông và Pháp y Trần! Về văn phong châm biếm hài hước và luôn biến cảnh sát thành những chú hề thì t nghĩ ko đơn thuần là tác giả đang chỉ ra hiện thực năng lực của lực lượng cảnh sát TQ (bởi làm gì mà kém thế), cũng ko chỉ để nói về mức độ thối nát, quan liêu tham nhũng của bộ máy hành pháp, mà có lẽ còn bởi tác giả thực sự ghét cảnh sát! T đồ rằng ông Tử Kim Trần này hay bị cảnh sát tuýt còi xử phạt vi phạm hành chính, bắt lỗi vi phạm giao thông hay hành tỏi khi đến làm các thủ tục hành chính, pháp lý khác nên đâm ra hận cảnh sát, cố ý bôi nhọ thanh danh cảnh sát TQ, chứ t thấy Phương Mộc của Lôi Mễ hay La Phi của Chu Hạo Huy đỉnh thế cơ mà!!! (Đùa vậy thôi chứ cá nhân t thấy Cao Đông là hình ảnh cảnh sát thực tế nhất, ít lý tưởng hóa nhất trong số những anh cảnh kể trên!). Còn pháp y Trần thì khỏi nói, gần như truyện nào cũng có – nhưng mỗi truyện lại là 1 ông “pháp y Trần” khác nhau, kiểu như mấy ông Pháp y bên đó toàn họ Trần cả (trừ Tần Minh). Ông pháp y Trần này kiểu như nhân vật cameo – là hóa thân của chính tác giả trong truyện thôi!
Trở lại với nội dung câu chuyện trong Tội phạm IQ thấp – truyện là 1 tổng thể rối rắm của những sự việc lặt vặt móc ngoặc vào nhau – những sự tình cờ, ngẫu nhiên có vẻ nhỏ và vô thưởng vô phạt lại có thể biến những kế hoạch tinh vi trở thành trò hề ngay được! Có thể dễ dàng nhận thấy những kế hoạch phạm tội của 2 tay cướp tiệm vàng, những tay xã hội đen đội lốt doanh nghiệp lớn hay những tay giang hồ thứ thiệt buôn đồ cổ đều ko phải là ngớ ngẩn, chỉ tiếc cho chúng là những kế hoạch đó lại đổ bể vì những sự cố nực cười, bị phá đám ko thương tiếc bởi những kẻ ngu ngơ tay ngang, và trên hết – đối thủ của chúng lại là anh cảnh đc thần rùa nhập: Trương Nhất Ngang!!! Bằng 1 cách nào đấy mà rồi những vụ án lẻ tẻ, những kế hoạch phạm tội vốn chẳng liên quan gì đến nhau lại kết nối với nhau thành 1 vòng, rồi cuối cùng lũ tội phạm chui hết vào 1 chỗ cho anh Phó Trưởng công an Trương Nhất Ngang tóm gọn….nói anh cảnh này hoàn toàn may mắn thì cũng ko hẳn, anh ta cũng có phán đoán, cũng có nghiệp vụ các kiểu, và cái được lớn nhất của anh ta có lẽ là sự tự tin vào phán đoán của mình, để rồi từ đó đưa ra được những quyết định táo bạo, đi ngược lại ý kiến tập thể nhưng vô tình lại có tác dụng phá án – thế mới siêu!….nếu nói anh ta chỉ hoàn toàn may mắn, thì chi bằng nói anh ta là thằng chột ở xứ mù nên mới thành công và có được sự nể phục của đồng nghiệp, cấp dưới đến như vậy! Truyện vì thế nên tạo ra ko khí hài hước rất dễ chịu và cho độc giả những tiếng cười sảng khoái khi đọc, ko nặng nề, căng não như đọc những tiểu thuyết trinh thám khác!….ko biết quá trình điều tra thực tế của cảnh sát ngoài đời cũng như những kế hoạch phạm tội trong đời thực có sơ hở như vậy ko, chứ t thấy truyện như này mới giống thực tế, vì mấy ai nghĩ ra những kế hoạch phạm tội và có kỹ năng phản trinh sát đc như Từ Sách, Trần Tiến, Chu Triều Dương hay Lạc Vấn, cũng chẳng mấy ai có khả năng siêu cảnh hay siêu thám tử như Nghiêm Lương, nhỉ!?
Kết lại thì đây là 1 truyện mà nếu bạn đọc muốn đọc thì hãy đọc nó như 1 tiểu thuyết trào phúng chứ đừng mang tâm lý đang chuẩn bị đọc tiểu thuyết trinh thám, cũng đừng nghĩ sẽ được đọc 1 tác phẩm như những tác phẩm khác của Tử Kim Trần, bởi đây là lối rẽ hoàn toàn mới của nhà văn TQ!