Tro tàn sắc đỏ – Pyun Hye Young

Tro tan sac do
Tôi đến với tác phẩm “Tro tàn sắc đỏ” của Pyun Hye Young trong tâm thế của một kẻ tò mò trước bìa sách ma mị, ngập tràn trong sắc lửa nhập nhoạng pha lẫn nhiều màu sắc khác nhau. Tên sách và ảnh bìa gợi nên sự hoang tàn, đổ nát, một thảm cảnh đau thương.
Và đúng là có cả một không gian như thế ở một thành phố, một đất nước phiếm chỉ: Nước C. Sự hoang tàn ở đây chính là những con đường ngập ngụa trong rác thải, trong nhớp nhúa, hôi hám, tanh bẩn. Dịch bệnh lây lan với tốc độ đáng sợ nhưng người ta chưa tìm ra nguyên nhân cụ thể. Mọi thứ mông lung, đôi lúc chẳng theo trật tự gì. Tôi như lạc vào một mê cung rối rắm, có nhiều khoảng mờ đục, căng mắt ra nhìn cũng chẳng thể thấy rõ ràng mọi thứ.
Ngay cả nhân vật chính cũng mông lung bởi chẳng có tên cụ thể. Chỉ biết anh là một nhân viên hạng thường của một công ty hoá phẩm, bất ngờ được cử sang công ty mẹ ở nước ngoài. Nguyên nhân anh được cử ra nước ngoài để công tác cũng thật nực cười. Những chuỗi ngày trốn tránh của anh cũng kỳ lạ và nực cười nốt.
Anh bị rơi vào hố sâu của nỗi cô đơn, sự tuyệt vọng. Sợi dây liên kết giữa anh và những con người nơi đất nước anh từng sinh sống lỏng lẻo như nút buộc đã tuột tự khi nào. Anh cố tìm nơi bấu víu thì càng tuyệt vọng như kẻ cố bám vào mảng đất sắp sụt lỡ, còn phía dưới là vực sâu thăm thẳm.
Tác phẩm có sức ảm ảnh bởi cách tả ấn tượng, nhất là những lúc phun thuốc phòng dịch. Thuốc phun khử độc che mờ cả những toà nhà, nó khiến con người rúm ró vì sợ hãi. Tình trạng cách ly cũng giống như nước ta trong giai đoạn dịch Covid-19 bùng phát.
Hay những đoạn kể, tả lại giai đoạn nhân vật anh sống lang thang, bới móc rác để có thức ăn, vật dụng sinh hoạt cũng rất đắt giá. Tôi khó mà nuốt được thức ăn khi đọc những đoạn thế này “Anh ăn chỗ mì thiu sắp nát rữa ra như cháo…Nếu có dính mấy con bọ thì anh gạt ra ăn, nếu hôi thối quá thì anh bịt mũi vào mà ăn”; “Mùi xú uế nồng nặc bốc lên từ bãi thiêu rác, từ cái ghế ngồi, từ đám cây giữa công viên, từ những người lang thang sống bên cạnh anh, từ không khí mà anh đang hít thở, từ mặt đất mà anh đang dẫm lên”. Có rất nhiều những đoạn cực tả cái hiện thực dơ dáy, nhầy nhụa đến kinh tởm như thế.
Nhà văn Pyun Hye Young còn khéo léo ở khả năng khai thác tâm lý nhân vật. Những giằng xé, đau đớn, nhớ mong, khát khao, dằn vặt… đan thành tầng tầng lớp lớp trong nỗi lòng của nhân vật anh.
Tuy nhiên, tác phẩm có vài chi tiết tôi thấy chưa thoả mãn vì nó rơi vào ngõ cụt khó lý giải. Đó là cái chết của các nhân vật, những danh tính bốc hơi như nước chẳng thể tìm ra. Có lẽ đó là phần tác giả để người đọc tự ngẫm, tự tìm ra câu trả lời.