Vụ án mạng ở lữ quán Kairotei

Vụ án mạng ở lữ quán Kairotei

SPOIL NẶNG
Mọi người ai xem rồi vô 8 chơi.
———
Tôi lại yêu lầm nữa rồi. Nếu lần trước tôi yêu Bạch Sầu Phi dẫu biết sai lầm nhưng tôi chưa từng hối hận. Tôi chỉ tiếc cho tình yêu đó không thể tiếp tục được nữa, phải dừng lại nhưng lần này ở cuốn Vụ Án Mạng Ở Lữ Quán Kairotei của Higashino Keigo thì tôi hối hận lắm luôn. Trái tim tôi vụn vỡ, tức ói máu ba ngàn thước.
Tôi đọc truyện này, tôi có cảm giác tôi với nữ chính nhập lại làm một. Buồn vui yêu hận của nữ chính tôi đều thấu tỏ hết. Nữ chính hạnh phúc tôi cũng cảm thấy hạnh phúc, nữ hận tôi cũng cảm thấy hận, nữ chính nổi điên muốn báo thù tôi cũng muốn báo thù. Giết, phải giết kẻ đã sát hại người tôi yêu. Và đến cuối cùng sự thật vỡ lẽ, tôi cũng giống như nữ chính muốn thét lên: “Tôi chỉ cần giết hắn thôi, kẻ tòng phạm sao cũng được. Tôi căm thù hắn đến mức ấy. Hắn đã giết Jiro. Hắn đã xoá sạch Jiro trong lòng tôi không còn dấu vết. Jiro của em. Jiro đã chết. Jiro của em đã hoàn toàn biến mất”. Ôi, thương nữ chính quá, thực tội nghiệp, sao nỡ đối xử ác ôn với cô ấy như thế chứ. Hazzz
Tôi đã đọc mấy cuốn của Keigo nhưng thú thật là tôi chưa từng thích nhân vật nào của tác giả như nhân vật nữ chính này. Đây là nhân vật nữ chính mà tôi rung động bằng cả trái tim.
Mở màn là một tình yêu lãng mạn cũng rất cute. Cô là thư ký của một trùm tài phiệt bị ung thư sắp chết. Trước khi ông chết ông nhờ cô tìm giúp đứa con trai ngoài giá thú mà ông vừa mới hay mình có. Sau một thời gian tìm kiếm và loại trừ thì cô cũng tìm được cậu con trai lưu lạc của ông sếp. Do quá trình tìm kiếm xác nhận cô và cậu ấy hay gặp nhau rồi tình yêu nảy sinh lúc nào không biết. Có lẽ, cô biết mình yêu cậu trai trẻ khi nào nhưng cậu trai chắc không biết. Nói chung người có tình sẽ đến bên nhau. Tình yêu là sự rung động của tâm hồn chứ không phải bởi tuổi tác nhan sắc. Họ yêu nhau nhanh chóng nhưng không kém phần sâu sắc. Đọc những đoạn hồi ức về tình yêu của cô và Jiro tôi thấy đẹp và dễ thương vô cùng, nhất là khúc bụng Jiro đói kêu ùng ục, cô mời Jiro đi ăn món Tây Ban Nha nhưng Jiro ậm ừ do dự sau đó đổi sang ăn hamberger. Tôi cảm nhận được sự bẽn lẽn của một cậu trai nghèo vừa xao động trước tình yêu nhưng cái túi tiền thì xẹp lép. Cặp đôi lệch pha nhưng quá đáng yêu quá dễ thương, họ đẹp đôi cực kỳ trong tưởng tượng của tôi.
Ông trời giống như đố kỵ những cái gì đẹp nhất. Ông đã cướp đi Jiro của cô ấy vào ngày lữ quán Kairotei bị cháy.
Nói chi tiết hơn là vầy, gia đình của sếp cô hay có những buổi tụ họp hàng tháng gì đó. Các cuộc tụ họp này thường tổ chức ở lữ quán Kairotei. Ngày hôm đó, theo kế hoạch cô sẽ dẫn Jiro tới gặp sếp để cho cha con họ nhận nhau. Thế nhưng, đúng vào đêm đó thì cô bị kẻ ác bóp cổ còn Jiro thì bị đầu độc chết. Xác của Jiro nằm cạnh cô. Tên ác ôn sau khi giết Jiro và tưởng cô đã chết thì nó bắt đầu phóng hoả thiêu cháy lữ quán. Cô không chết do bị bóp cổ nhưng bị bỏng nặng. Sau khi điều trị khỏi về thể xác cô nung nấu ý định báo thù rửa hận. Ngày cô ra viện cũng là ngày cô giả đò tự sát chết giả, trốn đi chờ cơ hội báo thù. Cuối cùng ngày đó cũng đến, cô đã tự tay giết chết thằng hung thủ đã giết Jiro. Thù đã trả nhưng tôi thấy không đáng. Cô là 1 cô gái tuyệt vời đâu cần vì 1 thằng cặn bã mà hủy hoại tương lai của mình. Chắc có lẽ cô chọn cách cùng chết vì cô quá yêu nên cô tổn thương sâu sắc không gì có thể chữa lành được nữa.
Truyện này đọc đến đoạn ông luật sư và tay trợ lý xuất hiện thì 80% đã đoán được hung thủ là ai, chỉ là không đoán đúng tòng phạm, và cho đến cuối cùng plot twist lồng trong plot twist thì mới vỡ lẽ bí mật cuối cùng. Khá ngoạn mục. Hay. Một cái kết trọn vẹn, viên mãn, chỉ tiếc cho 2 cha con ông sếp cho đến chết họ cũng không nhận được nhau. Tội và tiếc cho cậu Jiro thật, cậu chỉ mới 23 tuổi, cậu còn quá trẻ mà đã bị tước đoạt sự sống, lìa đời. Trong truyện tuy không nói nhiều về cậu nhưng tôi cảm nhận và thấy được, cậu một người lương thiện. Cậu tuy sống trong cô nhi viện, bị cha mẹ bỏ rơi, chỉ tốt nghiệp cấp 3 nhưng không phải là 1 người tham ăn biếng làm. Cậu có công việc nghề nghiệp đàng hoàng (thợ sửa xe), có ước mơ có hoài bão (tôi đoán vì làm việc chăm chỉ mới có tiền mua xe ô tô lẫn xe máy), sở thích lành mạnh (lại đoán: Đi du lịch, đọc và hâm mộ nhà văn, hồi hộp khi được gặp đại thần trong lòng…). Tôi thấy tuy là trẻ mồ côi nhưng cậu không có sống trong thù hận tăm tối mà là 1 người có tâm lý hoàn toàn khoẻ mạnh, hạnh phúc yêu đời. Một người như vậy mà chết trẻ, đáng tiếc làm sao!!!
Ps: hồi xưa coi hồ sơ trinh sát phim của TVB, bối cảnh phim là cuối thập niên 80 đầu thập niên 90. Trong phim có mấy vụ an nhận thân, tuy thời đó k có kỹ thuật xác nhận ADN nhưng cũng có đối đế dùng cách xét nghiệm nhóm máu gì đó thì phải. Sao truyện này ông sếp quá qua loa vụ xác nhận nhỉ, tất cả dựa vào bản báo cáo.